Một ngày nọ, tiểu hoà thượng hỏi sư phụ:
– Thưa thầy, vì sao con tu rất chăm chỉ, tụng kinh đều đặn, làm việc siêng năng… mà tâm vẫn không an, lòng vẫn hay nổi giận, ganh ghét?
Sư phụ không trả lời ngay. Ngài đưa tiểu hoà thượng ra bờ giếng, nói:
– Con hãy múc nước vào chiếc gáo tre này.
Tiểu hoà thượng múc mãi, nước chảy hết, không giữ lại được gì.
Sư phụ mỉm cười:
– Đó chính là tâm con. Nếu chỉ lo tu bên ngoài, tụng niệm, lao động mà không vá cái lỗ rò trong tâm, thì nước tu bao nhiêu cũng trôi đi hết.